Tác giả: navt
Một sáng mặt trời chưa ló dạng, tôi một mình một ngựa ra đi, bỏ lại sau lưng những thất vọng, chán chường.
Đi và đi, không có một định hướng, cứ thế chạy trên quốc lộ.
Mới sớm mà xe ở đâu nhiều thế, nườm nượp nối đuôi nhau.
Khói bụi giờ đâu chỉ còn là của riêng thành phố. Ra ngoại ô một quãng xa nhưng không khí vẫn còn ô nhiễm nặng nề.
Xa, xa nữa, xa hẳn luôn…
Tôi mong thấy màu xanh non của cánh đồng đang thì con gái, thấy những vườn cây trái trĩu cành, thấy những dòng sông nhỏ hiền hòa uốn lượn quanh thôn xóm.
Quốc lộ lúc nào cũng đông đúc với hai dòng xe xuôi ngược.
Thôi thì rẽ vào một con đường nhỏ, nhưng có thể dẫn vào những khung cảnh thơ mộng hơn.
Những mái nhà tranh lẩn khuất trong vườn cây, những lão nông đang ngồi dưới gốc cây nghỉ mệt sau những giờ miệt mài chăm sóc vườn cây, những em bé nhà quê đâu có đồ chơi như trẻ thị thành, ngồi bới đất mà chơi.
Ô kìa, trước mặt tôi là một dòng sông chắn ngang. Sông khá rộng, nước chảy nhẹ hiền hòa.
Con đò nhỏ nhấp nhô lên xuống theo nhịp sóng.
Bên mái nhỏ ven sông, một ông lão đang vấn cục thuốc rê, kéo một hơi dài.
Tôi nhẹ nhàng tắt máy xe, đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh nên thơ trước mắt.
Chợt tôi nghe ông hát, chất giọng khàn khàn của người già nhưng nghe sao da diết nỗi lòng, như lời tâm sự của ông giữa bốn bề sông nước:
Linh đinh trời rộng sông dài
Đò ngang một chiếc lần hồi sớm trưa
Chiều rồi nghỉ một chuyến mưa
Nằm nghe lá rụng như mưa trên đò
Cơm ngày hai bữa cầu no
Dám đâu bàn chuyện cơ đồ viển vông
Đời này có cũng như không
Sớm còn tối mất bận lòng mà chi.
Còn nước còn non thì nơi bến cũ vẫn còn trơ một ông lão… đưa đò
Thân già gạo chợ nước sông
Khỏe thì đưa khách mệt nằm xả hơi
Sang giàu mặc kẻ đua bơi
Công danh như thể bèo trôi giữa dòng
Ai dại ai khôn rốt cuộc ngẫm lại vẫn không bằng đời của lão.
Còn trời còn nước còn sông,
Còn cây đa cũ còn ông chèo đò.
Tôi mê mải theo từng lời ca của ông.
Hai ông cháu ngồi bên nhau tâm sự vui buồn, trời đứng bóng tôi mới qua sông.
Xa hẳn những lo toan của đời thường, tôi đang thực sự trở về với thiên nhiên.
Xanh mát vườn cây trái, đơn sơ một mái nhà tranh, mộc mạc chân chất người quê.
Tôi cứ chạy và mê mải với không gian êm đềm. Trời đã xế chiều, ngang qua quán nhỏ, tôi chợt nghe âm thanh của tiếng đàn kìm: Day dứt, nuối tiếc, nhớ nhung, trách hờn, tủi phận… Âm thanh sâu lắng ngân xa, tiếng đàn cứ lan ra, như xoáy, như đâm vào lòng người nỗi nhớ, niềm thương, thân phận đời cô đơn bất hạnh.
Quán vắng chỉ có hai người: một anh thanh niên và một người con gái.
Anh đàn và cô hát, giọng trầm buồn như nét mặt của cô.
Cô ấy rất đẹp, nhìn hao hao một nghệ sĩ nổi tiếng một thời!
Còn có đêm nay tâm tình này em xin thốt cạn...
Rồi sáng mai đây thuyền qua tấp bến đưa bước em đi về nới xứ lạ bỏ lại sau lưng bao kỷ niệm êm... đềm.
Đêm nhớ, đêm thương sầu trĩu nặng tâm hồn.
Nãy giờ chạy xe nhiều cũng hơi tê chân, nghe giọng ca ngọt ngào của em, giống tâm trạng của mình cách đây ít ngày, tôi ngồi đánh phịch xuống chiếc ghế.
Một chút giật mình, bốn ánh mắt quay lại nhìn tôi.
Em mỉm cười, duyên dáng làm sao.
Da em thật trắng trẻo, mịn màng.
Chút nắng chiều lướt nhẹ trên gò má của em, mơn man chút da thịt của em rồi chạy đi đâu mất hết.
Anh đàn chắc cũng gần 40, trên mình đầy những vết xăm trổ những con thú hoang dã.
Anh một người từng trải với đời, một thời oanh liệt lắm đây.
Em làm cho tôi chai nước rồi họ lại tự nhiên người đàn người hát.
Anh cứ đắm đuối nhìn cô chủ quán, còn cô cứ đưa mắt nhìn về hướng xa xăm, nhưng tai vẫn lắng nghe tiếng đàn hát cho đúng nhịp, giọng vẫn ngọt ngào sâu lắng.
Một người khách nữa bước vào, chừng 25 tuổi. Đã có chút men cay lè nhè,bước vào và ra hiệu cho cô chủ ra sau.
Cô lặng lẽ bước ra sau cùng người khách lạ, anh ngoái nhìn theo, cái nhìn buồn bã, thất vọng.
Anh vẫn cầm đàn, da diết buồn tênh.
Tôi cũng hơi ngạc nhiên, họ đi đâu vậy, chắc là người khách mới vào là bà con gì của chủ quán.
Đâu chừng 10 phút thì hai người ấy trở lại, quần áo anh ta có vẻ xộc xệch, nhưng gương mặt giãn hẳn ra.
Cô chủ đi trước, anh ta theo sau. Đến gần cửa, bỗng anh ta đưa tay vỗ vào mông chủ quán rồi cười ha hả.
Cô ấy xấu hổ, cúi mặt xuống.
Anh thanh niên cầm đàn đứng dậy định tát cho thằng kia mấy cái nhưng rồi lại ngồi xuống, trông rất thảm não.
Ngồi lên xe nổ máy, hắn còn quăng vào gian nhà tranh một câu đau lòng:
- Có ai lấy đĩ về làm vợ đâu !
Tiếng xe vút đi trong yên lặng của quán nhỏ.
Tiếng đàn im bặt, giọng ca cũng chẳng còn cất lên.
Ba người theo đuổi những suy nghĩ riêng.
Trời tối dần, sấm chớp rạch ngang trời đêm.
Mưa bắt đầu rơi, rất nặng hạt.
Anh ấy bước ra, mặc cho cô chủ can lại.
Anh lầm lũi bước trong bóng tối, trong hiu quạnh cuộc đời.
Chỉ còn tôi và cô chủ quán!
- Cho anh xị chuối và con khô đuối em gái ơi.
Phải mất một lúc lâu, tôi mới thốt ra được lời ấy.
Điện bỗng phụt tắt.
Em quờ quạng trong đêm tôi, thắp lên ngọn đèn dầu.
Tôi ngồi thu lu góc quán, nhìn nước mưa trên mái tranh nhỏ từng giọt xuống, nhớ thuở nhỏ còn ở quê.
Có đôi chỗ bị dột, em phải vội vàng chạy đi kiếm xô chậu để hứng.
Em cũng đang ngồi nhìn mưa, có hai kẻ chưa bao giờ thấy mưa đẹp như hôm nay.
Chẳng mấy chốc đã hết một xị. Độc ẩm
- Em hát cho anh nghe vài câu nữa nha, có miền quê Long Hồ anh càng thích em à.
Em thoáng ngập ngừng rồi cũng hát :
Mỗi lần thấy bông ô môi nở hồng trong gió chướng,
mỗi lần nghe tiếng quết bánh phồng rộn rã đón xuân sang,
mỗi lần về Vĩnh Long qua Tân Ngãi ghé nhà chợ Trường An.
Là mỗi bận tôi nhớ đến mùa xuân của đầu năm binh lửa.
Nhớ đến bóng dáng người vợ nhỏ chèo xuồng qua sông Mỹ Thuận để đưa tôi rời tỉnh Long Hồ…
Vừa đến hai chữ cuối, em không hát nữa mà bật khóc nức nở!
Thì ra quê em cũng ở long Hồ, quê em cũng là quê của người con gái …
…
Khoảng cách xa giữa chúng tôi đã được xích lại gần nhau.
Em kéo ghế lại ngồi gần tôi hơn, những dòng tâm sự cứ thế tuôn trào.
Em quê ở Long Hồ, được trời phú cho một giọng ca ngọt ngào.
Em mê hát quá nên trốn nhà theo gánh hát.
Em lọt vào đôi mắt diều hâu của ông bầu.
Chỉ còn là thời gian, và ông ấy đã làm chủ của em trong gánh hát và làm chủ cả xác thân em.
Ông ấy bóc lột em về tiền công, về thân xác.
Uất nghẹn hơn, để tạo mối thân giao, ông còn đem em ra và bắt em mua vui cho người lạ.
Em buông xuôi!
Em sinh được một đưa con, gửi về cho ngoại nuôi, vì không biết cha nó là ai nữa.
Em chạy trốn gánh hát.
Em tìm một miền quê thanh bình để làm lại cuộc đời.
Buôn bán ế ẩm, em không còn cách nào khác là bán đi thân xác của mình.
Có những người trai mới lớn, ỷ có chút tiền vào dày xéo thân thể em. Hành hạ em đủ kiểu quái gở học được trên phim sex.
Có những lão nông sau vụ mùa đem lúa đến trả công cho em sau cuộc mây mưa.
Có người thương em thật tình nhưng em không dám nhận. Đó là anh cầm cây đàn kìm ban nãy.
Anh là đại ca của băng nhóm khét tiếng, gây kinh sợ cho rất nhiều nhà giàu.
Giờ anh đã hoàn lương.
Em khóc nhiều lắm và tôi cũng thấy cay cay nơi sống mũi.
Thương cho cuộc đời em và nhớ người con gái cũng ở Long Hồ tên Vân của tôi
Chợt em đứng dậy, ôm chầm lấy tôi.
Đôi môi tái đi vì lạnh gặp đôi môi chất chứa nhiều cay đắng.
Tìm nhau, sưởi ấm cho nhau.
Tôi dìu em vào, tôi bế em lên, lần mò trong ánh đèn dầu leo lét.
Chớp rạch ngang trời, tôi kịp nhìn gương mặt em có chút rạng ngời.
Tôi như đang cùng Vân bước vào đêm tân hôn nồng ấm!
Chỉ là một chiếc chiếu trải trên nền đất ẩm thấp, mưa dột khắp nơi, văng vào cả chỗ nằm.
Nhưng tôi vẫn thấy ấm êm, ngỡ như đang nằm trong một khách sạn năm sao nào đó.
Tôi lần tay qua lớp áo của em.
Bầu vú của gái một con còn săn chắc lắm. Tôi nhào nặn thỏa thích trong hai bàn tay nhiều chai sạn.
Môi vẫn cứ tìm môi, trao nhau nụ hôn ngọt ngào.
Lần tìm thiên đường bên dưới.
Tôi biết em thiếu thốn tình cảm, tôi biết em thường ngày phải đối chọi với nhiều vị khách quen mạnh bạo, em cần chút nhẹ nhàng.
Cả em và tôi!
Em chăm sóc hạ thể của tôi.
Kinh nghiệm bao năm đã cho em kĩ năng làm tình tuyệt vời!
Tôi ngất ngây dưới mái nhà dột nát, tôi sung sướng vừa ngắm em, vừa vuốt ve em.
Hai thân thể cuộn lại vào nhau, em rên khe khẽ, nhưng tôi biết em sung sướng lắm, em thích lắm, em cần và em mơ những phút giây nhẹ nhàng và lắng đọng.
Mưa vẫn cứ rơi, vào rồi lại ra.
Mỗi lần chớp rạch, tôi lại được thấy vẻ mặt mãn nguyện của em.
Sung sướng trong đêm mưa nặng hạt!
Em nấu hai gói mì, còn cho tôi cái hột gà để bồi dưỡng nữa.
Móc bóp ra đưa cho em tiền. Một đống tiền lẻ, em cầm đếm và nói dư bốn ngàn anh ơi. Thôi em lấy anh một trăm thôi, em biết anh gần hết tiền rồi.
Nhưng tôi kiên quyết không nhận.
Em đã quá tốt với tôi rồi.
Một người ở lại với mái nhà dột nát, mơ hạnh phúc cỏn con mà không dám bước qua quá khứ!
Một người lên xe ra về giữa bốn bề mưa trắng xóa, lạnh xác thân nhưng lòng ấm lạ. Đời vẫn còn đẹp, vẫn còn có chút hi vọng, dù là mong manh.
Xin cảm ơn những người bạn đã cho tôi quán vắng chiều mưa!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn đã cho nhận xét