Thứ Bảy, 15 tháng 3, 2014

Bờ tre quê hương

Tác giả: Canthannhe


Nhớ đồng chiều cuống rạ... Chị thẩn thơ đi tìm...
Em ở đầu làng chiều xuống ven đê
Theo sau chị đi tìm chợt nghe lời chị nói
"Ai mà tìm được lá diêu bông từ nay chị sẽ lấy làm chồng..."

Ngày xưa... 
Nhà chị ở cạnh nhà tôi... Hàng xóm... 
Nhà tôi và nhà chị được ngăn cách bởi hàng ô rô xanh rì quanh năm suốt tháng. Ngày đó tôi và chị thân nhau lắm, vì thế nên để tiện cho việc "tót" sang chơi với chị và lũ bạn mà tôi và chị đã khoét 1 lỗ nhỏ lọt thỏm ở gần cuối hàng ô rô. Và cứ mỗi lần tôi sang nhà chị hay chị sang nhà tôi thì đều phải quỳ mọp xuống đất rồi chui sang. 





Năm đó chị mới 14 còn tôi bắt đầu vào cấp 2 trường làng. Những trưa hè oi ả tôi thường cùng chị và lũ bạn mang võng ra bờ ao ở cuối mảnh đất nhà chị mắc lên các tay tre rồi nằm liu thiu ngủ với nhau. Chị quý, chị thương nên chị hay ưu tiên cho tôi nằm cùng võng với chị... "Sang đây nằm với chị nhưng nằm trở đầu đuôi cho đỡ chật Cẩn nhé...". Những đụng chạm đầu đời... Những suy nghĩ tò mò trong tôi từ đó hình thành 



Thời gian thấm thoát thoi đưa... Lỗ nhỏ cuối hàng ô rô ngày một rộng ra và vệt đất bên dưới mà hai chị em vẫn hay chui qua chui lại giờ cũng bạc trắng phẳng lì... Rồi chị tốt nghiệp Tú tài và đi học xa nhà. Sao tôi hụt hẫng...



Lớp 9, những tuần chị về thì không nói, nhưng những khi chị bận việc thi cử mà ít về thì tôi nhớ chị lắm. Ngày chị còn ở nhà đã vài lần tôi nhìn trộm chị tắm, chắc chị cũng biết nhưng chị không nói gì. Có trưa ngồi cùng nhau ngoài bờ ao, lúc chỉ có hai chị em, chị hỏi tôi đêm qua mấy giờ Cẩn ngủ... Tôi chột dạ đỏ mặt rồi ấp úng... "Ngủ... ngủ trước lúc chị đi tắm". Chị chỉ tủm tỉm cười... Khờ thật... như thế là khai rồi còn gì!


Hết lớp 9 tôi mải miết ôn luyện để thi vào cấp 3... trường huyện. Một đêm đang ôn thi thì nghe tiếng nước bên nhà chị róc rách chảy. Chiều nay, ngồi trong bếp thổi cơm nghe loáng thoáng tiếng chị... Chắc chị về nghỉ cuối tuần... Chị lại tắm muộn !!! 

Nhớ lại những ngày chị còn ở nhà, những ngày trộm nhìn chị tắm. Ôi... bờ tre uốn lượn... hàng ô rô xanh mượt... lối mòn phía dưới... làm tôi xốn xang trăn trở. Tay tre cứng ngắc... Tôi đánh liều... 

Bên trong phên nứa chị đang kì cọ. Chị đẹp quá... 19 rồi mà... tuổi mà đường nét hoàn thiện. Ô rô xanh tốt, lối nhỏ ngả màu, bờ ao uốn lượn... Lòng tham vô đáy, tôi cố kiễng chân lên để nhìn thật rõ. Ông trời trừng phạt... xui tôi bước nhầm. Phên nứa động đậy... chị khẽ giật mình. Thôi chết, chị phát hiện rồi... Giờ chỉ còn nước chui xuống đất. Sợ chị trách... Chị quý vậy... sao lại làm thế. Nhưng không... sau thoáng giật mình chị lại tiếp tục cọ kỳ. Đưa tay chị vặn chiếc đèn dầu... bấc đèn vụt sáng... rõ rệt bên trong... cơ thể chị kìa... Chị đẹp quá... Tôi thèm... 

Về nhà mà lòng còn lo sợ. Tiếng chị nhẹ nhàng:

- Cô ơi Cẩn có nhà không?

- Nó có đấy, ôn thi dưới buồng. Cháu mới về à... Cẩn ơi chị Thảo sang chơi

Chị vào

- Chăm thế

- ... Chị - Tôi ấp úng ngượng ngùng. Có tật giật mình... rồi tôi cắm đầu vào quyển vở dưới bàn

- Bận học à? Ừm... Học cố vào nhé... Lát sang chị cho cái này...

- Gì thế chị???

- Học đi... lát sang... lối ô rô Cẩn nhé

- Chị về đi... em sang luôn

Chẳng chút băn khoăn, lối mòn tôi luồn lách. Bên kia bờ rào chị đứng đợi sẵn. Vừa thò đầu sang chị gọi nhỏ "Cẩn... em ra bờ ao trước đi nhé". Theo lời chị tôi đi trước. Chị chạy vào nhà. Loáng sau chị mò mẫm đi ra. 

- Cho Cẩn này

- Gì thế chị

- Mũ lưỡi trai, đội đi học cho đỡ nắng, đen nhẻm đen nhem hết cả rồi" 

- Đi ôn... gặp nhiều bạn xinh. Thế... đã thích cô nào chưa???

- Không... không thích chị ạ... Chị Thảo xinh nhất...

Chị không nói gì... 

Gió thổi rì rào, tre va vào nhau kẽo kẹt. Trong sân nhà chị, mẹ tôi sang chơi và ngồi nói chuyện với mẹ chị. Thóc thóc lúa lúa... rồi chuyện con cái học hành. 

- Cái Thảo bên này có đám nào chưa?

- Chưa thấy... 19 rồi...

Bố chị chen ngang: 

- Con gái học nhiều... tốn cơm tốn của... rồi đếch ai dám lấy

Ngoài bờ ao chị vẫn lặng im. 

- Có ai chưa chị???

- Chị à... Chắc chị ế thôi

- Ế sao được... có em đây này

Chị nắm tay tôi... Trách móc? Nhận lời?

- Khờ ạ... như thế được sao? Đừng yêu ai nhé, cố gắng mà học. Đàn ông vững nghiệp thì nhiều kẻ mong

- Nếu... em thích chị... thì có được không?

- Khờ ạ... học cố để đỗ đại học đi đã, chị...

Hết cấp 3 tôi vào đại học. Còn chị giờ đã là cô giáo cấp 1 trường làng. Đêm trung thu bờ ao trăng tỏ. Chị cùng tôi im lặng ngồi nghe cá đớp. "Chị ơi... em đỗ rồi này" - Lôi tờ giấy báo trong túi quần tôi đưa cho chị. Chị nắm tay tôi xuýt xoa "Cẩn khờ giỏi thật". 


Trong sân mẹ tôi, mẹ chị ríu rít mừng vui tin tôi trúng tuyển.

- Lớp này phải bán lứa lợn để lấy tiền cho thằng Cẩn đi học đại học

- Nó là con trai thì không sợ lỗ... chứ như nhà này thì...

Lời nói bỏ lửng làm chị rầu lòng. 

- Thế nó đã có đám nào chưa???

- Cũng có vài đám

Tôi nghe man mác trong lòng 

- Nhưng... nghe chừng nó chẳng ưng ai

Bố chị chen ngang:

- Con gái có thì... bà là bà phải giục nó...

- Chị Thảo...

Tôi chưa dứt lời... chị quay sang hỏi:

- Cẩn có thích chị không

Ôm chị vào lòng, mùi hương bồ kết thoang thoảng... đêm quê... 

Bàn tay nhè nhẹ ôm gọn trái đào... Nắm lấy tay tôi chị khẽ... 

- Cẩn ơi... chị sợ

- Sợ gì???

- Mẹ chị bắt đi lấy chồng...

Tôi cầm tay chị vịn chặt tay tre... Sau hồi cựa quậy... võng chị đong đưa... 

Tay tôi mạnh dạn chạm hàng ô rô... Chị đang chới với, hơi thở dập dồn... áo chị lót lối chị khẽ thì thào... "Chị... cho Cẩn đấy... cho vào chị đi..." 


Lỗ nhỏ rập rìu tôi sang nhà chị... Gió thu nhè nhẹ... cá đớp liên hồi... 

Ô rô phủ kín... lối nhỏ nhụa nhầy... cả tôi và chị mệt bở hơi tai... 

- Cẩn ơi... chị...

- Sao thế chị Thảo...

- Chị đau lưng quá...

- Chị đứng lên đi...

- Thôi... khom lưng... như khi chị em mình chui qua bụi ô rô nhé...

Khom lưng cắt lúa... Chị sao gọi mời... 

- Chị thích... lối vào nhỏ quá... Cẩn có đau không?

Nhẹ nhàng đưa đẩy chị bỗng rùng mình... Rồi cơn gió mạnh... chị nấc liên hồi...

- Cẩn ơi... thích quá... Cẩn vào nhanh lên...

Võng chị đưa đẩy níu mạnh tay tre... Tôi liền thoăn thoắt... lối nhỏ rộng ra... ô rô bật nhựa... Yêu nhau...

Hạnh phúc...

Thời gian thấm thoát, vạn vật đổi thay... Chị dần xa lánh và giữ khoảng cách với tôi... Chị đưa ra những điều kiện trong việc học hành của tôi. Dù tôi đã cố gắng hết sức nhưng chị vẫn vậy... Và rồi tôi hiểu rằng đó chỉ là những thứ mà tôi sẽ không bao giờ có được vì... nó không có thực trên đời.

Hai ngày sau em tìm thấy lá 
Chị chau mày đâu phải lá diêu bông
Mùa đông sau em lại tìm thấy lá
Chị lắc đầu nhìn nắng bên sông...

Lần cuối chị qua đồng chiều cũ 

Tay em cầm lá diêu bông 
Chị cười quay đi không nhìn lá 
Để gió quê vi vút diêu bông hỡi diêu bông... 

Tôi năm 3 đại học... thì chị đi lấy chồng. Trong sân mẹ tôi cùng mẹ chị đang sửa soạn bát đĩa. Bờ ao không còn nữa, hàng ô rô ngày xưa giờ đây đã là dãy tường rào vững chãi. Lối nhỏ khép lại, tình đầu cùng tuổi thơ khép lại và sẽ chỉ còn là ký ức. 

Ngày chị cưới xe hoa qua làng cũ 
Tay em cầm chiếc lá đứng ven đê 
Chị buồn quay đi không nhìn lá 
Để gió thu vi vút... diêu bông hỡi... diêu bông ời!!!

2 nhận xét:

  1. Phải thừa nhận ông này viết rất lãng mạn. Chuyện giao cấu mà ổng chế lại trông rất nhuần nhị, đọc rất phê

    Tuy nhiên hắn ta lạm dụng nhiều dấu ba chấm và xuống dòng quá (để thể hiện cái hoài niệm, kí ức). Để nguyên thì không chuẩn, phải tìm cách sửa lại mới được

    Trả lờiXóa
  2. Đã xóa được một dấu chấm ở hàng thứ 69 tính từ trên xuống

    Trả lờiXóa

Cảm ơn bạn đã cho nhận xét